Ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đây, nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước, họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở nên đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích cho cuộc sống. Câu chuyện ngắn sâu sắc dưới đây sẽ giúp bạn nhận ra phải làm thế nào để bớt muộn phiền trong cuộc sống.
Thuở xưa có anh học trò theo thầy học văn học đạo...Người thầy yêu thương, quý mến anh, dạy cho anh rất nhiều thứ, bảo cho anh rất nhiều điều....
Thầy dạy cho anh biết cách yêu thương tất cả...Thầy dạy cho anh biết mở rộng tấm lòng sẻ chia tất cả...Thầy dạy cho anh hãy hy sinh và cho đi tất cả....
Thầy bảo anh đừng tính toán nhỏ nhen, thầy bảo anh đừng nản lòng nản chí, thầy bảo anh đừng đánh mất niềm tin trong cuộc sống....
Nhưng dường như những thuyết lý suôn ấy chẳng mấy làm anh trưởng thành và tin yêu cuộc sống...Anh dần buồn, dần thất vọng về chính mình....rồi lại muốn buông xuôi, muốn sa ngã...
Một hôm, thầy thấy anh ngồi thơ thẩn, gương mặt thoáng buồn thì thầy cũng hiểu được phần nào mọi chuyện...Thầy nói:
- Này con, con có thấy cái giếng nước ở trước mặt con không ?
- Dạ thấy , thưa thầy - người học trò miễn cưỡng đáp
- Ta nhờ con một chuyện được không ?
- Thầy bảo chi thì con xin nghe !
- Ta cho con hai nắm muối này, con hãy lấy một nắm muối bỏ vào chiếc ly mà thường ngày con dùng để uống nước, nắm còn lại thì bỏ vào chiếc hồ nước này....
Vừa nói, người thầy vừa chia đều 2 nắm muối ra hai tay và đưa cho anh học trò...Anh học trò làm theo trong sự ngạc nhiên, tò mò....
Được rồi, giờ thì con hãy uống ly nước này đi...
Anh học trò uống được một ngụm thì mặt đã cau có lại:
Mặn quá thầy ạ.....
Thầy nhoẻn miệng cười, khẽ bảo:
- Vậy thì con hãy thử uống thêm một ngụm nước trong chiếc hồ nước kia xem.
Cậu học trò đưa tay hứng lấy một ngụm nước uống, và thốt lên:
- Nước mát quá.....
Thầy không nói gì, chỉ mỉm cười và bảo :
- Nỗi buồn của con người chính là những nắm muối...đều mặn, đều khiến ta phải bận lòng...Nhưng cách tiếp nhận và sẻ chia nỗi buồn của mỗi người thì không như nhau...Có người là ly, và có người sẽ là hồ nước...Giờ thì con hãy chọn cho mình, sẽ là ly hay là hồ nước ...???
Bạn rút ra được đạo lý gì từ câu chuyện này ?
Ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đây, nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước, họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở nên đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích cho cuộc sống.
Và nghĩ xem, bạn đã tiếp nhận nỗi buồn như thế nào..là một nắm muối nhỏ bé eo hẹp hay hồ nước sâu rộng, mát trong, phóng khoáng ...!!!