Cuộc đời giống như một chuyến du hành trên chuyến tàu và như mỗi giai đoạn của cuộc đời, con tàu sẽ dừng lại ở mỗi sân ga : người này lên tàu người kia xuống ga,mà trên chuyến tàu này, nỗi buồn thường nhiều hơn chuyện vui. có những tai nạn, có những chuyện ngạc nhiên ở những trạm này, rồi chuyện buồn ở những trạm khác,v.v...
Lúc ta chào đời cũng như khi ta bước lên một toa tàu đang dừng lại ga. Lên tàu, chúng ta gặp được nhiều người đã có mặt sẵn, trong gia đình đó là Mẹ Cha, các anh chị ra đời trước, hay bà con, lối xóm, bạn bè cùng trang lứa và những người tuyệt vời mà ta thương yêu,nhưng cũng có những người xa lạ, cùng đi chung một đoạn đường. Họ có chung với chúng ta một không gian là toa tàu đang chạy và thời gian là đoạn đường giữa nhà ga này đến nhà ga kế tiếp.
Rồi con tàu rời sân ga ra đi, chạy qua những nhịp cầu, những bến nước, những cánh đồng, qua những ngày mưa nắng, như những niềm vui, nỗi buồn trong từng giai đoạn cuộc sống. Ðó là những cuộc gặp gỡ tình cờ của định mệnh, trong toa tàu có thêm một người và một gia đình khác, có khi xa lạ chưa hề quen biết bước lên, trở thành người bạn đồng hành của chúng ta. Ðó là người vợ hay người chồng mà chúng ta hứa kết hợp trọn đời, nhưng có một điều mà chúng ta khó biết trước, là rồi ra, cả hai người đều không thể nào cùng xuống một sân ga.
- Có những người xem cuộc hành trình là một gánh nặng bởi những trầm luân, trắc trở.
- Có những người xem đó là cuộc rong chơi, thư thái để thưởng ngoạn vẻ đẹp cuộc sống.
- Có những người mới gặp gỡ trong giây lát rồi, bỗng dưng ra đi biền biệt, như người khách đi tàu xuống một sân ga nào đó mà chúng ta không hề hay biết.
- Có những người khác lại chỉ thấy buồn rầu trong suốt chuyến đi.
- Có những người luôn luôn hiện diện và sẵn sàng giúp đỡ những ai cần.
- Có những người, khi xuống tàu, đã để lại một nỗi nhung nhớ triền miên da diết…
- Có những người vừa lên đã xuống ngay, khi chúng ta chỉ vừa kịp thấy họ thôi…
Chúng ta ngỡ ngàng vì một vài hành khách mà chúng ta yêu mến lại ngồi ở một toa khác, bỏ mặc chúng ta trong hành trình đơn độc. Dĩ nhiên, không ai có thể cấm cản chúng ta đi tìm họ khắp nơi trên tàu. Đôi khi, thật không may, chúng ta không thể ngồi bên họ bởi vì chỗ đã có người. Không can chi… hành trình là như thế: đầy thách đố, lắm giấc mơ, nhiều hy vọng… với những lần từ biệt mà không biết bao giờ trở lại. Hãy nhớ rằng vào mỗi khoảnh khắc của chuyến đi, một người đồng hành nào đó có thể chao đảo và cần được chúng ta thông cảm. Chúng ta cũng thế, chúng ta có thể chao đảo và sẽ luôn có ai đó có thể hiểu chúng ta.
Chuyến tàu cuộc đời là chuyến tàu đi một chiều không có lần trở lại. Những nhà ga chúng ta đã ghé qua, dù vui buồn cũng chỉ một lần, khi con tàu đã kéo còi đi về phía trước, không bao giờ để cho chúng ta có cơ hội trở lại những nhà ga cũ, nói ví von là chúng ta không thể nào tắm lại trong dòng sông xưa.
-Ðó là những nhà ga của tuổi thơ dịu dàng.
-Đó cũng có thể là những nhà ga của muộn phiền đau đớn, lắng lo.
-Đó có thể là những nhà ga đem lại cho chúng ta niềm vui hạnh ngộ mà cũng là những nhà ga của xót xa cách biệt mà chúng ta đã để lại ở đó những người thân yêu.
Con tàu cuộc đời đã dừng lại hàng trăm nhà ga, mỗi nơi ghi nhận thêm những nỗi chia xa. Những người khách mới lên tàu thì xa lạ, chúng ta chưa hề quen biết, nhưng bạn bè và những người thân yêu của chúng ta lại lần lượt từ giã chúng ta, xuống ga. Có những buổi sáng mai thức giấc mới thấy trong toa vắng bóng một người quen, vì đêm qua, họ đã xuống tàu, mà trong cơn say ngủ chúng ta không hề hay biết.
Tuổi già rồi sẽ đến như con tàu sẽ dừng lại ở những nhà ga cuối cùng nào đó của riêng ta. Tiếng bánh sắt nghiến trên đường rầy mỗi lúc mỗi nặng nề, làn khói tàu theo gió vật vã, phì phào như nghẹn ngào hơi thở và tiếng còi tàu rền rĩ vang xa. Bạn bè mỗi lúc rời toa tàu càng đông, mới hôm qua cười cười nói nói đó, hôm nay đã khuất dạng, tan biến trong không gian, ẩn hiện trong niềm nhớ, nỗi quên của mọi người. Và con tàu vẫn hăm hở, băng băng, vô tư nuốt quãng đường dài, hết ga này rồi đến ga kia, từ một ga nhỏ heo hút, tăm tối ở một ven rừng nào đó, rồi đến ga lớn trong vùng đô thị đầy ánh sáng, và... Ga nào là ga Cuối cùng của minh? Mọi người, không trừ ai, trước hay sau đều phải xuống ga.
Một câu hỏi đặt ra của cuộc hành trình là ta không biết được khi nào ta sẽ xuống tàu mãi mãi. Chúng ta cũng chẳng biết được khi nào các bạn đồng hành chúng ta cũng xuống tàu như vậy. Ngay cả người ngồi ngay bên cạnh chúng ta cũng thế. Có thể là ta sẽ buồn khi rời con tàu ... như vậy! Chia tay với tất cả bạn bè đã gặp trên chuyến tàu ít nhiều sẽ là niềm đau cho những người thân yêu. Nhưng ta hy vọng rằng một ngày nào đó ta sẽ đến ga trung tâm và ta lại được thấy họ đều đến với một hành trang mới. Và ta sẽ sung sướng vì được góp phần làm cho hành trang của họ thêm phong phú hơn.
Với những ai đang cùng ta du hành trên chuyến tàu cuộc đời này,tất cả chúng ta hãy cố gắng hiểu những người ngồi bên mình ,tìm ra điều tốt nhất nơi mỗi người và cố gắng thực hiện một cuộc hành trình thât tốt đẹp ,với hy vong để lại những kỷ niệm đẹp về nơi đây khi chúng ta xuống tàu.
Nguồn internet